Thứ Hai, 25 tháng 1, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)



Tên tục thường được lấy từ tên những bộ phận xấu xa nhất của phái nam hoặc bộ phận hoa mỹ nhất của phái nữ mà đặt cho. Mấy cha ở xứ Củ sau mấy hơi khè rượu đế bảo rằng ấy như thế cho nặng bóng vía, ma quỷ không dám lại gần. Tục lệ nầy phát nguồn từ đâu chắc phải tra cứu trong thư viện của thầy quét rác Allen. Không cư ngụ tại Sydney thì chuyên gia vấn đề nầy hẳn phải là Bác Nông trấn An Phú.

Ních-nêm khác với tên tục, thường được nêm vào tên gọi để nâng chất lượng bóng của một nhân vật hoặc nơi chốn nào đó. Ruồi hay Mõ nói lên tính cách săn tin giỏi và nhanh nhẹn trong vấn đề thông tin; Đầu Bò ý chỉ sự phát triển chậm của chất xám, giỏi lắm chỉ đỗ chức Tiến Sĩ v.v…ấy là nói về mấy cái nêm đặc thù của mấy ông hội Lu-rồ. Ních-nêm cho nơi chốn thường rất hoa mỹ và đáng yêu như phái nữ, Paris đứng đầu các nơi chốn đáng sống trên địa cầu, rất xứng đáng với từ La Ville-Lumière; Los Angeles, nơi cư ngụ của mấy cha ta-ru gọi The City of Angels; sang Florida nắng ấm như quê nhà được gọi là Sunshine State hoặc giông gió bão bùng như Chicago liền với từ nghe đã muốn dông tuốt The Windy City.

Trường lớp thời hiện đại không còn nhắc nhớ nhiều về ních-nêm cho thành phố đã mất tên Sài Gòn. Tiềm ẩn hay không tôi chẳng rõ, nhưng chứng tích còn hằn, kỷ niệm vẫn ghi, tôi nhất quyết yêu cái tên Hòn Ngọc Viễn Đông thời xa xưa ấy. Đi cả một đời, dong duỗi khắp nơi, chắp cánh tới đỉnh cao, lê mòn gót từng phố lạ, tôi vẫn không quên được nơi chốn của một thời, tôi không dứt bỏ được kỷ niệm. Ah! "Đi đâu lanh quanh cho đời mỏi mệt". Giời, không bảo cũng phải thành, mớ triết lý thế kỷ XIX lại hoành hành, tôi bắt đầu bước vào chiếc máy đi ngược thời gian, tôi hóa thành triết gia hậu bán thế kỷ XIX! Hàng chữ viết bắt đầu nghoệch ngoạc khi nhắc về ních-nêm nơi chốn ngày xưa ấy, không tiềm ẩn nhưng sáng chói như ngọc biếc, tên đáng yêu của một thời...

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Bài học từ người quét rác



"Nếu không gặp được Allen - người quét rác 10 năm về trước có lẽ giờ này, tôi đang quay cuồng trong vòng quay vô tận của đồng tiền", Giám đốc Thái Hà Books - Nguyễn Mạnh Hùng chia sẻ quan điểm sống của mình.

Học là việc của cả đời. Ngày tốt nghiệp đại học tôi mới bắt đầu sự nghiệp học hành của chính mình - học từ cuộc sống. Biết bao người thầy sau này đã dạy cho tôi vô vàn kiến thức. Họ là các giáo sư, tiến sĩ, các chủ tịch, tổng giám đốc của nhiều tập đoàn lớn trên thế giới. Tuy nhiên tôi không thể nào quên được một người thầy đặc biệt của mình - thầy Allen.
Giám đốc Thái Hà Books - Nguyễn Mạnh Hùng. Ảnh: Phụng Hà.

Hằng ngày từ ký túc xá trên phố Mountain - Sydney (Australia), tôi khoác ba lô đi học hay lên thư viện. Mỗi buổi sáng, tôi đều bắt gặp một anh công nhân vệ sinh thu dọn quanh khu nhà. Anh luôn tươi cười và kèm theo là lời chào rất thân thiện "Hello, how are you" (Chào bạn, bạn khỏe chứ?). Anh làm như vậy ngay khi gặp tôi. Về phần mình tôi luôn lẳng lặng bước đi, khuôn mặt lạnh tanh và khó chịu. Trong đầu tôi lúc đó chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất "Thằng cha này thấy sang bắt quàng làm họ. Hắn thấy tôi có chức vụ, có tiền bạc, có học thức nên muốn bắt quen đây. Hắn thì có khác gì mấy cô công nhân vệ sinh hay đi dọn rác trước cổng nhà mình ở phố Thái Hà, Hà Nội".

Ngày tiếp theo, anh công nhân vệ sinh vẫn cười tươi, vẫn chào tôi hết sức niềm nở. Tôi vẫn khó chịu và đút hai tay vào túi quần đi thẳng. Khuôn mặt vênh váo. Ngày thứ ba vẫn vậy, anh quét rác lại chào tôi rất vui vẻ, khuôn mặt và thân hình thể hiện sự thân thiện với tôi. Tuy nhiên, trong lần này, để cho xong chuyện tôi đã trả lời anh ta một cách miễn cưỡng: "I am fine, thank you. And you?" (Tôi khỏe, cám ơn anh. Thế còn anh?) Tôi nói xong và chợt nhận thấy rằng mình đã cười. Tôi đã cười mà không biết, điều này không như trong kế hoạch ban đầu của một người coi thường anh công nhân dọn vệ sinh. Thú vị hơn tôi phát hiện ra khuôn mặt tươi tỉnh của chính mình, rằng hình như mình vui hơn, dễ chịu hơn, hạnh phúc hơn, thư giãn hơn.

Vừa đi tôi vừa nghĩ về mình rồi lẩm bẩm: "Ta thật là ngu dốt". Quả thật, từ trước đến nay, trong suốt bao nhiêu năm qua tôi đã có một suy nghĩ không đúng, rằng khi cười với ai đó tôi mang lại niềm vui cho họ. Khi bắt tay ai tôi luôn nghĩ mình ban ơn cho họ. Khi gần gũi ai, tôi luôn nghĩ họ được lợi từ tôi. Và, tôi thấy mình thật sai lầm. Bởi, khi tôi cười với anh công nhân quét rác này người được lợi đầu tiên không phải là anh ta mà là chính tôi.

Và tôi chợt nhận ra rằng anh ta đâu có biết tôi là ai. Anh không hề biết tôi có bao nhiêu tiền, làm chức vụ gì, có học thức đến đâu. Trong mắt anh ta tôi từ ký túc xá bước ra tức tôi là sinh viên, là người đi học. Dù có học tiến sĩ, thạc sĩ hay đại học vẫn là người đi học, là sinh viên. Mà thậm chí anh cũng chẳng quan tâm tôi có là sinh viên hay không.

Trên thực tế tôi chỉ là một người châu Á da vàng, mũi tẹt. Nhưng anh ta cũng chẳng để ý đến chuyện ấy. Anh chỉ cười và chào tôi như đã và đang làm việc đó với tất cả những ai từ ký túc xá bước ra. Tất cả mọi người là bình đẳng. Tất cả chúng ta là con người. Tôi thấy xấu hổ và tôi đã nhận ra vấn đề. Tôi đã được học một bài quý giá. Từ đó đi đâu, gặp ai tôi cũng chào và cười. Không chỉ cười mà là cười rất tươi. Cười từ trái tim mình, từ đáy lòng mình.

Một bữa nọ khi từ thư viện về tôi phát hiện ra Allen - người quét rác đang ngồi uống cà phê trong quán. Anh ăn mặc rất lịch sự, vừa nhấm nháp ly café vừa đọc sách. Ngạc nhiên và tò mò, tôi lại gần làm quen, cùng uống café, cùng nghe nhạc với anh. Tôi không ngờ rằng người mặc bộ quần áo bảo hộ, đi lau nhà, quét rác mỗi sáng bây giờ lại biến thành một người lịch lãm, trí tuệ thế này. Anh đọc sách say sưa và đọc khá nhanh. Bài học nữa tôi đã học được: Mỗi lúc chúng ta đang đảm nhận vai diễn nào đó, lúc đóng vai nào phải làm tốt vai đó. Hơn nữa, không nên coi thường người công nhân quét rác. Anh ấy cũng đọc sách, cũng nghe nhạc, cũng thưởng thức café và các món ăn.

Allen đã kể cho tôi nghe vanh vách về Kim Tự Tháp ở Ai Cập, về những gì còn sót lại từ vườn treo Babillon ở Iraq, về vùng đất lạnh và băng giá Siberie của nước Nga. Anh nói về thời kỳ La Mã, về chiến tranh Nam Bắc của nước Mỹ, về cuộc sống của người Eskimo. Đặc biệt anh nói về Việt Nam khi biết tôi là người Việt (Sau này anh kể rằng anh cứ ngỡ tôi là người Thái hay Indonesia).

Hóa ra Alen đam mê đi du lịch. Anh đi du lịch qua sách. Những hiểu biết của anh làm tôi kinh ngạc. Hóa ra anh rất hiểu biết và có trí nhớ và sự tưởng tượng tuyệt vời. Allen hỏi tôi khu vực Hạ Long có bao nhiêu hòn đảo? Khi đó, vì không biết, tôi đã nói đại rằng quãng 1.000 hòn. Allen đã giảng giải về các hòn đảo, về địa lý, khí hậu, thảm thực vật và thủy sản cũng như tính chất vùng biển của 1.960 hòn đảo, (chứ không phải con số 1.000 như tôi nghĩ) trong vùng diện tích 1.553 km2 này. Nhờ Allen mà tôi, có lẽ, đến chết không quên được những con số này.

Allen đề nghị tôi phân tích về nhạc Việt Nam, nhất là vấn đề đặc biệt của loại nhạc 5 nốt này. Tôi ngạc nhiên vì chưa bao giờ biết đến nhạc của đất nước mình lại chỉ có 5 nốt. Tôi luôn nghĩ nhạc gì thì nhạc, đã là nhạc thì phải là 7 nốt chứ. Cuối cùng tôi đã phải há miệng ra nghe Allen nói về chèo, về cải lương, về chầu văn, và về các loại nhạc cụ của Việt Nam, đất nước nơi tôi sinh ra và lớn lên. Allen đã dạy cho tôi bài học quý giá về tính tìm tòi khám phá, rằng tôi phải đọc nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn, quan sát và ghi nhớ nhiều hơn.

Chính từ bài học quý giá này mà ngay sau khi về Việt Nam tôi đã quyết định lái xe làm một chuyến xuyên Việt. Tôi cũng quyết đi tham quan toàn bộ đất nước mình, không bỏ sót tỉnh nào. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã bỏ qua rất nhiều điều quan trọng, rằng tôi đã đi đến tận 39 quốc gia nhưng lại chẳng hiểu được nhiều thứ đang diễn ra ngay tại đất nước mình.

Ngày tôi đến thăm nhà của Allen, tôi lại học thêm được một bài học quý giá nữa. Allen có khoảng gần 1.000 cuốn sách. Là người học nhiều, đi nhiều, thường xuyên mua và đọc sách nhưng tủ sách của tôi cũng chỉ có quãng 3.000 cuốn. Còn Allen, một công nhân vệ sinh đã có một tủ sách quá vĩ đại. Anh đam mê sách và đã bỏ một khoản tiền lớn ra mua, trưng bày sách. Anh nói đã đọc hết những cuốn sách này. Thậm chí có những cuốn đọc đến 2-3 lần. Tôi nhớ khi đó tôi có mong muốn quỳ dưới chân anh xin nhận anh làm thầy.

Cũng tại những lần đến thăm anh, tôi đã được học cách nấu ăn. Làm sao nấu đơn giản, đủ chất, ngon miệng mà không quá cầu kỳ. Một tình bạn thân thiết đã nảy mầm giữa một doanh nhân với một anh quét rác. Chuyện này tôi không thể tưởng tượng được trước đó một vài năm. Từ ngày gặp Allen tôi bỏ hẳn các tính xấu của mình: kiêu ngạo, soi mói, coi thường người khác. Tôi cũng trở nên điềm đạm hơn, nói nhỏ hơn, ít nóng tính hơn. Tôi cũng không còn "bệnh" nhìn hình dáng bên ngoài mà kết luận con người nữa. Tôi luôn niềm nở và giúp đỡ mọi người. Tôi quyết định chọn sứ mệnh "sẻ chia" của mình từ ngày đó.

Cũng nhờ Allen và những người thầy khác sau này tôi đã hiểu và thực hành nguyên tắc "cho mà không đòi hỏi, cho mà không cần nhận". Tôi cũng đã triển khai mỗi ngày, mỗi giờ cách sống "pay it forward" - đáp đền tiếp nối. Cũng từ ngày đó cuộc đời của tôi luôn hạnh phúc, bình an và chan chứa yêu thương.

Gần chục năm đã trôi qua. Bây giờ nghĩ lại, nếu không gặp được Allen, chắc tôi vẫn đang quay cuồng trong vòng quay vô tận của đồng tiền, không chút nghỉ ngơi, không dành thời gian để hiểu và sống hạnh phúc với những người xung quanh, trong đó có các bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm. Tôi thật biết ơn thầy tôi, bạn tôi - Allen.

Nguyễn Mạnh Hùng
Chủ tịch HĐQT, kiêm Giám đốc Thái Hà Books

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)



Cung số hoặc cung mệnh thì Tây hay Ta gần giống nhau. Tử vi Đông Phương hay cung Zodiac Tây Phương chọn loài vật làm biểu tượng. Giải thích tại sao thế chắc phải nhờ đến mấy anh thầy bói. Văn học dân gian xem Long, Ly, Quy, Phượng là những loài vật hiếm quý, thế nên nếu không biết khi nghe "tứ linh" hẳn không phải nguồn gốc An-Nam-Mít. Long tựa như bọn Sĩ đáng ghét, được xếp đầu bảng, thế không lạ gì khi các thương hiệu thường chọn chữ "Long" để biểu hiện sự vượt trội và hùng mạnh. Trong tứ linh, chỉ có Long và Ly vượt trội, cả hai tượng trưng cho tiền tài, thành đạt, thế lực. Ly buộc nằm vị thế số 2 sau Long có lẽ vì tướng mạo, hơi ngắn đòn, tay chân đều ngắn nhưng theo tướng học thì gọi là quan mệnh, sợ mạo phạm nên kiêng gọi danh xưng nơi đây. Quy đứng hàng 3, được nằm trên cao vì biểu hiện cho sự trường thọ. Sau cùng là Phượng, được yêu chuộng bởi dáng cao quý lại thêm tiếng hót hay, hầu như mang nhiều huyền thoại như Long, chỉ yếu kém về mặt tiền tài. Có họ gần với Phượng, xòe cánh tốt, hót hay, nhưng lại mang mệnh mộc nên Công chỉ có phận nơi trần thế.Túm gọn hết sức là bằng ấy.

Tứ Linh có phải mang tuổi già? Vấn đề không được nhắc đến, chỉ trong từ điển Con Bò Cười tám rằng Long năm ấy gần năm nhăm, lượng nước phun cho trần thế không còn tung tóe như thưở còn ria mép, đất trần thế nứt nẻ khô cằn, kăng-gu-ru nhảy chạm đất thì chỉ đến toét móng. Mệt mỏi, tứ chi bải hoải sau 2 độ phun khá bộn, họa trời lại giáng thêm, làm rơi khoảng tám tấm đè nặng người, đường hô hấp ảnh hưởng, khó thở không bởi do đọc chuyện Hồng Trần, nhưng do 8 tấm bê-đan khá nặng, tắc-kê đội lên không đủ ép-phê. Long đút đơn thỉnh nguyện cho đi mát-xa ở rì-sọt. Vượt Vũ Môn chuyện chính xác là như thế.

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)


Tiết Xuân…Năm Canh Dần…

Quan lộ độc nhất từ trấn An Phú trước khi đến phủ thành dẫu được tráng nhựa thượng hạng vẫn không chặn được làn bụi dầy xốc lên từng hồi dưới chân đoàn lữ khách hôm ấy. Từng đoàn người y trang tề chỉnh, huyên thuyên chuyện trò náo nhiệt, xem ra chừng như đi trẩy Hội Xuân của thưở nào. Đàn trẻ hôm nay tíu tít, nhảy tung tăng vui phết, không lộ vẻ khẩn trương như lúc vật lộn với đĩa nước mắm trên tay mang về cho bố mẹ nấu cỗ như mọi ngày. Lộc trời ban xuống, mưa thuận gió hòa, nhựa chảy sung mãn hơn bao giờ, đầu nậu không ép giá, trăm việc xuôi buồm thuận gió, tiết Xuân hòa nhịp, cảnh Xuân thật hạnh phúc chan hòa.

Dáng Lão Bút Gian chẳng lẫn lộn giữa dòng người trẩy hội, trông bớt căng thẳng hơn thường nhật. Xem chừng thằng bồi bút diễn tả tướng thất thểu của Lão trên hướng về Hắc Dịch thôn năm 2010 là phịa toét, chả có ống xy-ryn cũng chẳng có bọt trào mồm, đồ ba xạo. Lão Bút Gian trông dáng ngoài khá sung, thần lực thư thái sau buổi dự cỗ đầy rượu Tây lẫn cháo cá nơi gia trang họ Bùi, lại lần đầu tiên được chứng kiến hôi lễ chôn vàng, giờ mới rõ rằng câu hỏi Chi lúc chỉ Củ ấy cốt ám chỉ việc đào đất chôn Củ Vàng, ấy là thế.

Chuyện họ Từ tên Thức, đúng họ tên nên lạc cõi tiên đi mãi không về. Lão Bút Gian họ "Ngủ" nên xoay tròn vòng vẫn hì hục nơi trần thế. Chuyện ấy lâu rồi, chán lũ đú đẫn bình loạn bảo đấy chẳng qua triết lý thế kỷ XIX, đầy cả tội chúng gán cho, đi lề trái, quăng lựu đạn, cài hầm chông, lấp mô ngoài đại lộ…đúng miệng lưỡi gian trần.

Thế tại sao thần khí Lão hôm ấy lại thư thái? Ấy, đang trên đường hướng về phủ thành, ngày hôi vượt Vũ Môn đã đến…

Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2010

Hoa và bướm