Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Happy New Year 2011











Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Merry Xmast

Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Cọp con, mặt ngơ ngơ !!!


Mặt ngơ ngơ, như thằng bác sĩ !!!

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Hồng trần dõi bước (tt)

Ding Dong…

Lão Kê nhận thức đấy chẳng phải là tiếng gáy vang đầy uy lực ngày nào. Sân vườn nhà vẫn như xưa, thay đổi chăng chỉ thấy nơi vóc dáng gầy mòn của lão, thời gian quả nhiên là hóa chất tàn độc, lạnh lùng xâm nhập, gây tác động soi mòn đến mọi sinh vật. Thời dạng thẳng chân, ưỡn ngực, vỗ phập mạnh đôi cánh, cổ dãn cao cất giọng hùng hồn, báo giờ tác chiến cho mấy mụ gà mái trong sân, giờ thuộc dĩ vãng. Đâu còn gì nữa, lực không còn đủ cất tiếng gáy, mấy con châu chấu mượt mà chẳng còn làm lão hứng khởi chơi trò đuổi bắt như ngày nào. Không nhờ bộ lông đen, mấy ai biết đấy là Lão Kê thưở bốn nhăm năm trước! Lão Kê lắc đầu liên hồi, chán ngẩm nhưng không dám suy nghĩ tiếp về kiếp nhân sinh…hẳn phải có gì đấy là chân lý…hẳn phải có gì đấy là đỉnh cao…hẳn phải có gì đấy là động lực…

Lão Kê từng mơ…

Mơ được như lão Ngô. Từ ngày dẹp được ngành buôn võng dạo của lão Hủ Tíu, đời lão Ngô phất thấy rõ, ngân lượng cứ tự động chảy vào túi. Cứ được như cờ rồng phất phới nơi bản doanh nhà Ngô hẳn chẳng màng mơ gì hơn. Thang tự động rút lên tầng cao nhất, hơi nóng thơm tỏa ngập đầy phòng tẩy trần, chè thượng đẳng bánh dẻo thơm được tỳ nữ tự động dâng tận mồm, quả là lối ngoạn trăng thượng đẳng. Lão Kê lắc đầu liên hồi, chẳng dám nghĩ đến việc xa hơn.

Lão Kê cũng từng mơ một lần sánh vai cùng nhà Danh Tướng đến nơi lấy ráy đèn mờ, lão chỉ muốn tai không đầy ráy để nghe bọn Đại Lâm Linh chúng hò réo những vần điệu gì. Vui thú cuộc đời, mấy ai không nghĩ tới. Hay hiếm chăng chỉ một lần, ngồi chiểm chệ, hít thở hơi thời thượng theo từng làn kéo nơi tiệm Hải Vườn Chuối. Indulgence của cuộc sống, sô-cô-la cho cuộc đời, lão Kê thiếu hẳn những thứ đây.

Lão Kê mơ màng, lão Kê lưỡng lự trước những tường trình của lão Hủ Tíu, nghĩ trăm phần lão nầy chỉ nói phét. Chân cẳng khập khểnh như lão Hủ Tíu giờ chỉ nước đi xuống đường hầm, làm gì có giò cẳng để leo lên uống bia nơi cao tầng. Lại còn việc theo chân quan phó đi thanh tra các quán cà phê nhi-cô-lai chân ngắn trên quốc lộ 1, toàn chuyện phét không có thật.

Kiếp sống nhọc nhằn, lão Kê đôi khi muốn hét, mơ được một lần làm Bút gian, ria mép mềm nhưng lông bút cực cứng, khắc thật sâu lời hờn cực nhọn, cực thẳng. Đôi lần chạm mặt giấy nhưng lão Kê lại rút bút về. Kiếp trần sẽ thoáng qua, thôi thì dành trang giấy cho những bút có khí lực cao, lão Bút khùng lặng thì thôi, nhưng vẩy lần nào cũng tung tóe, thế mới đã.

Mơ về phương trời xa, lão Kê ước làm ông hàng xóm của lão Kim Ân viết Thánh Nhạc. Nghe lời thanh thoát, xác phàm không sạch nhưng hồn hẳn sẽ được tẩy rửa. Mấy ông nơi trời Tây, ông nơi Cali, ông ngụ vùng trồng thuốc lá, nghe Thánh Nhạc lão Kim, giờ chân khí cực cao, lại thêm nguồn trợ lực tốt, việc nhấc mình khỏi vòng kẽm cuộc đời giờ không là vấn đề. Nâng hồn càng cao, càng đến gần hơn tước bậc Chân Phước, mấy ông ấy bảo thế.

Lão Kê mơ rất nhiều…

Mơ vội, mơ nhanh, lão Kê quên hẳn giờ giành thóc. Mấy đứa nhanh chân đã giành hết phần tốt, sót duy nhất trên sân hạt thóc bể phần nửa. Kiếp trần bạc bẻo, kiếp trần chông gai, khí lực đâu để chống chọi với kiếp trần. Lão Kê nhặt vội hạt thóc bể, rảo đôi chân chẳng còn bao lực về hướng chuồng trại…



…Nhà thầy Bình lúc nào cũng sốt sắng. Cả tháng trời thầy đâu biết đến việc đi đứng, dù trườn bò, dù lê lết, mặc thế nào, cứ đúng giờ là thầy bấm nút. Nhạc thầy mở từ máy nghe thật dịu êm, mấy ông bạn đồng môn dân Tây "The Priests" hát quá hay, lời trong bài "Ding Dong Merrily On High" nghe rộn rả, báo hiệu cuộc hành trình vào gian trần của một Đấng từ nơi xa, cuộc hành trình có ý nghĩa nhất, lịch sử sẽ không bao giờ write off về cuộc hành trình nầy.

Lão Kê vẫn ngậm chặc hạt thóc trên mỏ đã mòn dần theo thời gian, tiếng con Chít từ hướng chuồng như tăng khí lực cho lão Kê. Năm nhăm năm nơi gian trần chả mang bao ý nghĩa, nhưng chiều nay, cuộc hành trình mang hạt thóc của lão Kê sẽ là câu chuyện nhiều ý nghĩa nhất.

Ding Dong…Ding Dong…Ding Dong.


Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Biển cạn

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

8 món ăn...

1. Frrozen HauteChocolate

Diem mat 8 mon an doc dao duoc �Stam� vang

Món tráng miệng có một không hai này được sản xuất theo sự liên doanh giữa Serendipity 3 và cửa hàng trang sức Euphoria New York. Thành phần của nó là sự phatrộn của 28 loại bột coca, 5 gam vàng 24 carat xay nhuyễn, bánh Frrrozen Haute ngoài ra còn có một lớp kem trứng hảo hạng phủ bên trên và một ít nấm truýp LaMadeline xay nhuyễn. Frrozen Haute Chocolate được bày trong một chiếc ly nạm vàng ở đế. Khách tới nhà hàng sẽ dùng một chiếc thìa nhỏ nạm kim cương đểăn món ăn đặc biệt này.

Giá: 25.000 USD/cái (tương đương khoảng 460 triệu đồng/cái )

2. Kem phủ vàng

Diem mat 8 mon an doc dao duoc �Stam� vang

Nếu bạn thực sự thích các món ngọt thì món kem nước quả sôcôla (Chocolate Sundae) đủ sức làm bạn hài lòng và cũng đủ sức tiêu sạch số tiền tiết kiệm của bạn với cái giá trên trời cho một món tráng miệng là 25.000USD. Nhà hàng Serendipity 3 ở New York đã lập kỉ lục thế giới Guinness về món tráng miệng đắt nhất thế giới – món kem nước quả sôcôla với cái tên Frozen Haute Chocolate.

Giá: 25.000 USD/ly (tươngđương khoảng 460 triệu đồng/ly )

3. Pizza vàng

Diem mat 8 mon an doc dao duoc �Stam� vang

Có thể nói chiếc pizza đường kính 30 cm này là loại bánh pizza đắt nhất thế giới. Với những nguyên liệu đắt như là tôm hùm được ướp trong rượu Cognac, trứng cá muối ngâm trong rượu sâm banh, cá hồi hun khói, thịt nai rừng... Ngoài những thành phần đó ra còn có những lá vàng 24 cara được dát mỏng.

Giá: 4200 USD/chiếc(tương đương khoảng hơn 80 triệu đồng/chiếc )

4. Sushi bọc vàng

.

Diem mat 8 mon an doc dao duoc �Stam� vang

Một suất ăn gồm 5 miếng sushi bọc vàng và kim cương bán ở thủ đô Manila có giá 2.750 USD. Món ăn đắt đỏ này làm dư luận cho rằng không một ai muốn bỏ tiền ra để thưởng thức, nhưng anh đầu bếp Angelito Araneta cho biết món sushi độc đáo này vẫn thường được sử dụng trong các bữa tiệc đính hôn và hẹn hò lần đầu của những cặp uyên ương bắt đầu tìm hiểu nhau.

Giá:2.750 USD /suất(tương đương khoảng hơn 55 triệu đồng /suất )

5. Bánh Socola phủvàng

Diem mat 8 mon an doc dao duoc �Stam� vang

Ngoài món sushi bọc vàng ra, anh chàng đầu bếp Angelito còn từng thực hiện món bánh socola được đính 15 viên kim cương châu Phi trên đỉnh và phủ 24 carat vàng, món bánh này được trưng bày tại nhà anh ở Manila.

Giá 2.558 USD cái (tươngđương hơn 51 triệu đồng/chiếc )

6. Bánh mỳ dát vàng

Diem mat 8 mon an doc dao duoc �Stam� vang

Loại bánh Bagel này được làm bởi bếp trưởng khách sạn Tây New York, ông FrankTujague. Loại bánh này được phủ lên trên nấm Truýp trắng, quả Goji,pho mát, kem tươi tất cả đều là loại đắt tiền. Cái giá 19 triệu đồng cho 1 chiếc bánh Bagel đặc biệt này thực ra không phải là quá khó hiểu, nếu chúng ta nhìn vào những nguyên liệu bột mỳ hảo hạng làm nên nó.

Giá: 950 USD/cái(tương đương khoảng hơn 19 triệu đồng/cái )

7. Trứng cá muối phủ vàng

Diem mat 8 mon an doc dao duoc �Stam� vang

Trứng cá đắt nhất thế giới là trứng của loài cá chiên trắng được Iran xuất khẩu với thương hiệu "Almas". Để tăng thêm phần hấp dẫn, các nhà sản xuất đã phủ vàng bên ngoài trứng cá muối.

Giá: 274 USD /hộp (tương đương khoảng hơn 5,4 triệu đồng/hộp )

8. Cà phê Cappuccino

Diem mat 8 mon an doc dao duoc �Stam� vang

Khách sạn Emirates Place ở Abudabi đã sáng tạo ra ly cà phê Cappucino độc đáo. Nó không chỉ hấp dẫn du khách bởi hương vị đặc biệt của loại cà phê hảo hạng mà còn ấn tượng bởi vàng được rắc trên tách cà phê. Theo lệ thường cà phê cappuccino được phục vụ trong tách làm bằng đá hay sứ, có thành dày và được hâm nóng trước. Ở quê hương của cà phê cappuccino, nước Ý, người ta gần như chỉ uống loại cà phê này vào lúc ăn sáng.

Giá: 25 USD/tách (Tương đương khoảng hơn 500.000 đồng/tách)



Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Cọp con nửa năm tuổi

Hồng trần dõi bước (tt)

Cơn mưa rào đầu ngày đủ làm tươi mát lại cảnh vật. Không có thói quen chùm chăn, tôi vẫn phải rụt người dưới làn vải đắp mỏng, cảm nhận từng co giật nhẹ nhưng rả rời, chạy luồng qua các bắp thịt sau tuần làm lao động thật căng. Đứa nào bảo "càng già, càng dẻo, càng dai" là nói phét, tôi không tin thế. Cứ thế nầy thì từ điển có cơ hội sửa đổi, bảo rằng, phương châm vui là chính chỉ dành riêng cho các cha béo thịt, nghỉ ngơi mới thật sự vinh quang. Tấm nệm Kym Đan mỏng nhưng đủ dầy, ngăn va chạm của những khớp xương sắp hết chất nhờn bao bọc với nền cứng. Tôi cảm nhận sự khó nhọc của những thợ cạo nơi đồn điền, giả như không có những giọt mủ rịn chảy, đời sẽ bớt êm ái phần nào, mẹt-xi tút tút.

Cơn khoái  được giãn xương cuối tuần thật tuyệt. Không cần lối thời thượng, nằm nệm độn bên dưới đầy hơi ấm Huê Kỳ, điều ước giản đơn của tôi là đây, vang nhẹ dòng nhạc Tây, tư tưởng đắm chìm trong ngôn ngữ tôi vẫn cho là lãng mạn nhất. Tôi thích "petite fille" thơ ngây của Art Sullivan trong bài nhạc "Petite  Fille Aux Yeux Bleus", lòng chợt dấy lên rộn ràng tiếc nuối về "petite fille" qua diễn đạt của Joe Dassin trong "À Toi". Hồn của ngôn ngữ không thể dịch thuật, đem bí Tây sang đến xứ Huê Kỳ là hỏng, hẳn dân xứ ấy chỉ nghĩ đến việc khoét lổ trên cặp bí xinh, chả biết để làm gì!!!

Lao mình vào cuộc đua vội vã để cảm nhận được được những giây phút thật bình lặng. Từ "cuối tuần" chẳng bao giờ có ý nghĩa như lúc nầy. Tôi thả mình, lim dim nghe giọng thật "đầm", thật ngọt ngào của Elsa trong "Être Ensemble", đầm Tây quả số dzách.



Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

Tuyết Rơi - Tombe la neige





Ngoài kia tuyết rơi đầy
Anh không đến bên em chiều nay
Ngoài kia tuyết rơi rơi
Trong băng giá tim em tả tơi
Ðâu đây đám tang u buồn
Mắt ai vương lệ thẫn thờ
Lũ chim trên cành ngu ngơ
Khóc thương ai đời bơ vơ
Không có anh vuốt ve đêm nay
Môi mắt em xanh xao hao gầy
Tuyết vẫn rơi đầy trên cây
Giông tố như vô tình qua đây
Tuyết vẫn rơi rơi
Chiều nay sao anh không đến bên em?
Tuyết rơi tuyết rơi
Phủ kín hồn em một màu tang trắng
Buồn ơi ta khóc thương thân mình
Vắng anh căn phòng giá lạnh
Nỗi cô đơn nào không đau
Nhớ thương bao giờ qua mau

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

Một số tác phẩm gây "choáng" cho người thưởng lãm



Ngay cổng vào Bảo tàng Hà Nội là tác phẩm gỗ lũa hoành tráng có tên "Cửu Long Thành Cổ" - tức 9 con rồng tạo ra cổng thành của anh Phan Minh. Tác phẩm này làm bằng gỗ sao xanh, nặng 5 tấn. Mọi người chứng kiến đều trầm trồ vì vẻ đẹp của nó. Giá của tác phẩm này là... vô giá!  

Tác phẩm "Ngư long bảo ngọc" nặng 22 tấn này đến từ Đắk Lắk. Đó là một khối ngọc tự nhiên hình rồng. Có người trả giá 5 tỉ đồng từ nhiều năm trước, song ông chủ Phạm Quốc Lương không có ý định bán. Cái giá của nó cũng phải tính bằng nhiều triệu USD. 

 
Tác phẩm "Tứ linh quy tụ" là một cây lũa sao xanh nặng 6 tấn, có tuổi hàng ngàn năm. Nếu hầu bao không có nhiều triệu đô thì xin đừng hỏi giá! 
 
Tác phẩm "Voi thần" đến từ Bắc Ninh không thể mua được bằng tiền. Chỉ có nhiều tiền mới hy vọng mua được! 
Ông chủ Võ Ngọc Hà đến từ Lâm Đồng với dáng vẻ ngạo nghễ tuyên bố tác phẩm gỗ lũa hình con rùa này có giá 1 triệu USD.  

Còn tác phẩm "trứng rồng" nhỏ bằng quả trứng gà so này, cũng của anh Võ Ngọc Hà, thì phải... 2 triệu USD. Đây là viên mã não hình quả trứng hoàn toàn tự nhiên. Khi xoay chuyển tứ phía, màu hồng bên trong đều lắng xuống dưới, giống như lòng đỏ trứng gà lắng xuống. Giá trị khủng khiếp của nó là ở chỗ đó. 

Siêu cây cảnh "Ông Bụt" của đại gia Toàn "đô-la" ở Việt Trì cũng xuất hiện ở triển lãm. Siêu cây cảnh này đã được trả 25 tỉ đồng từ 3 năm trước, song anh chưa bán. Đại gia này không phát giá nó bao nhiêu vì anh không có ý định bán.  

Siêu cây cảnh của Toàn "đô la" đã bị "đánh bẹp" bởi siêu cây của đại gia Phạm Gia Thịnh đến từ Hải Phòng. Anh phát giá cây này 1,5 triệu USD. 
Cây sanh cổ "Đằng vân thập toàn" này của đại gia Phạm Gia Thịnh thì rẻ hơn. Nó chỉ có giá... 20 tỉ đồng mà thôi!  

Mọi sinh vật cảnh trong diện tích mấy chục ha đều ngả mũ chịu thua giá trị của cây sanh "Mâm xôi con gà" của đại gia Thành "vàng". Đại gia này cho rằng, nhiều người đã định giá cây sanh của ông lên tới 6 triệu USD, tức 120 tỷ đồng!

Tác phẩm rồng cuốn lộc bình khổng lồ tạo tác từ lũa này không thể định giá nổi. 
Tác phẩm lũa "Bát tiên quá hải" cũng khiến người xem phải vỡ tim khi biết giá của nó. 
Cây dó bầu cao 6,8m chứa trầm 120 tuổi... 

...và chiếc giường bằng gỗ dó bầu có chứa trầm hương đến từ Phú Yên này cũng là... vô giá. Chủ nhân của nó, nghệ nhân Võ Hiệp, tuyên bố không ai có thể mua được. Anh ta vất vả đem ra Hà Nội để các đại gia... thèm muốn. Anh này bảo, không đại gia nào có đủ tiền để được ngả lưng trên chiếc giường có một không hai này.  

Khiêm tốn nhất về giá cả ở triển lãm có lẽ là chiếc trường kỷ đến từ Nghệ An. Nó được làm từ một cây gỗ nguyên khối khổng lồ, cỡ chục người ôm mới xuể. Giá của nó chỉ ít ỏi ở mức... 3 tỉ đồng. 

Giản dị nhất có lẽ là cây thông có tên "Đôi bờ" đến từ Quảng Ngãi. Cây thông này cực kỳ đặc biệt vì nó nảy rễ từ thân khi thân cây gác ở "bên kia bờ". Giá của nó chỉ là 1,7 tỉ đồng.


 

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Hồng trần dõi bước (tt)

Thiên tài là những người thi rớt ĐH, cháu nhà ta xém rớt nên được gọi "cận thiên tài".
Nếu suy ngẩm về nguồn xuất xứ câu nói đây, tôi không nghĩ là câu nói đùa. Ý tưởng đầu tiên, có nhẽ vì cao ngạo, cha dáo-xư so sánh học vấn thời nay hời hợt, không nghiêm chỉnh như phương pháp chính quy nơi trường nằm trên con đường lá me ngày xưa. Quả là nông cạn, tôi dần hiểu với chiều hướng sâu xa hơn, bảng tôn chỉ trường Đại Học Tự Nhiên ngành Ngoại Ngữ ngày nầy ghi rõ:  "Nghe, Hiểu, Dịch". À há, bằng tốt nghiệp không phân hạng trên thứ tự ABC, chứng chỉ phải được phê kèm với chữ "Thanks" mới thực sự đáng gờm, có phải thế?
Bị gán cho "khùng khùng" hay tự nhận "khùng" chưa hẳn đã là khùng. Tư tưởng cao, dự án lớn đôi khi chẳng bao giở thành hiện thực, đơn giản là đối tác chỉ nghe mà không hiểu, thời vận chưa đến nên chúng chỉ dịch "thanks" = "cám ơn", quả chán phèo! Nệm nằm dầy chất độn tất sẽ mài mỏng dần những giấc mơ, cứ suy nghĩ về điều ấy.
Thiếu dấu phẩy đưa câu văn đến mức chưa hoàn chỉnh. "Nghe" rõ ràng, "Hiểu" thông suốt, "Dịch" lưu loát tất sẽ nhận được lời phê kèm chữ "Thanks". Đôi khi, sốc khá nặng khi nghe đối tượng kháo chỉ mới vài năm nhưng đã tậu nhà gần bạc triệu, tôi phải hiểu là tên đấy thuộc ngành pháo binh, thích xử dụng pháo cự ly to, và dịch, thì là thế, nhưng chín nhăm phần trăm số ấy còn nợ ngân hàng. Người có gốc thường kín như bưng, chỉ sơ lượt tả cảnh nắm tay tình tứ dạo công viên, chả bao giờ nhắc đến việc thưởng trăng vọng nguyệt trên sân thượng. Gốc càng to thì cứ như màn đầy keo dán, chả hé lộ điều nào.
Nhạc "Rap" gây cho tôi cảm giác lúng túng lần nghe đầu tiên. Lời lẽ tuy được đặt theo vần điệu, nhưng cung bậc thì hoàn toàn nằm ngoài sách vỡ. Sáng tác từ những nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, Nguyễn Trung Cang, dù lời sâu sắc hay giản dị, tất cả đều mang đậm triết lý nhân sinh, hòa với cung bậc thật nhịp nhàng, ly cocktail tuyệt hảo. Mất nhiều thời gian, tôi mới dần dà hiểu được thế hệ trẻ ngày nầy có lối bộc lộ tư tưởng của riêng họ, nhạc "rap" là lối biểu tượng hiện thực nhất. Tuy chưa ú ớ được câu nào, nhưng ngày nầy tôi đã có thể rung đùi khi nghe nhạc "rap". Quả là tiến bộ vượt mức.
Dân xứ Việt thời nào cũng đi trước một bước. Nghệ thuật đương đại được nhận thấy qua hình thức trình diễn của nhóm Đại Lâm Linh. Tôi nhận thấy như thế nầy: Lời nhạc là những tiếng rên rĩ không ai hiểu được, có đứa còn bảo đó là những lời than khóc, chưởi rủa. Dù diễn dịch cách chi, qua thân xác lắc lư, giọng gào thét từ người trình diễn, tôi xác nhận quả là thống thiết. Thê thảm hơn, người bè phụ vai rút cao, đầu gục thật thấp, chạy vòng sân diễn với tiếng rú man dại, trông thật giống mụ điên dưới cặp mắt trần gian. Hay chăng đây chỉ là một hình thức phiên dịch, khi không còn cơ hội ú ớ, thì chính đây là phong cách diễn đạt tiêu biểu nhất! Tôi đã thấy cảnh nầy, thoáng hiện về quãng thời gian cảnh Lão Bút Gian diễn xuất sắc đoạn thất thiểu  hướng về Ngô Gia Trang ngày nào, miệng sùi bọt mép trông thật tởm.
Nghe, Hiểu, Dịch…………..passed with "thanks".




Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Hồng trần dõi bước (tt)

Gai kẽm sắt…đâm thâu nhức nhối,
Dây gai nhọn…cào rách thịt da.

Kẽm nơi đây ý nói đến "dây kẽm gai". Vật dùng nầy phát sinh ở thời điểm nào, tôi chẳng biết. Sự hiểu biết tôi có chỉ nơi mức độ giản đơn: dây kẽm gai được xử dụng trong việc ngăn chận, vì khả năng gây thương tích từ nó. Vô tình hoặc hữu ý, chạm vào thì mức độ tàn hại đều ngang nhau, không chết cũng bị thương, diễn giải theo lối dân gian là thế.
Triết lý thượng thừa đưa ra phương thức siêu đẳng tránh kẽm nhọn. Hệt như trong tiểu thuyết Kim Dung, thuyết lý luận rằng muốn vượt vòng kẽm giăng thì chân khí phải đạt mức thượng thừa, ý rằng, khí lực phải đủ mạnh để vận lực nâng xác phàm bay bổng, vượt trên làn chặn tàn độc ấy. Chiêu quá dễ, lại vấp phải từ "nhưng", sự đòi hỏi hệt chiêu "Lăng Ba Vi Bộ": phải có thêm chân trợ mới luyện thành. Chiêu chưa có tên đây kịch liệt nhấn mạnh 2 điều: ứng nhân trước hết phải có trong tim chữ "TÂM" và "NGƯỜI BẠN TÌNH ĐỒNG HÀNH TUYỆT VỜI", nghe xong thật uể oải, không chỉ tôi nhưng chắc rằng chẳng có bao người lọt sổ, không thế, gian trần đây khi ấy Á Thánh xếp hàng dài. Được nâng lên hạng mức nầy, tôi nghĩ đấy là một vinh hạnh.
Học thuyết trần tục hơn được đưa ra từ những tên mắc bệnh thần thánh hóa lãnh tụ. Chúng lý rằng để đạt mức chân khí bậc tôn sư, cần tẩy khí trần theo phương cách xông hơi trong phòng nóng, khi khí tục đã giải, tiếp liền bằng việc ngoạn trăng xơi chè Bảo Lộc, khi ấy sẽ đạt mức thần tiên, chẳng còn vòng kẽm nào có thể vướng chân. Ấy thế, việc giản đơn, nhưng mấy ai đã được thử, chậc…chậc…chậc…lưỡi!
Va chạm đầu tiên giữa tôi và kẽm gai ở giai đoạn đất Gài gòn còn khoảng không để thở, thưở mà khoảng sân mươi thước trước nhà bà ngoại ông PGS giăng hàng kẽm. Vết sướt trên da đã để lại dấu sẹo dài phía sau mông, giờ sau bao năm đã mờ dần. Tôi ngán kẽm, tôi sợ kẽm, tiếc thay, tôi lại sinh ra trên mảnh đất ưa dùng kẽm, từ việc giăng hàng rào nhà, giăng bao vòng điểm chốt, ngước lên mười trượng vẫn còn thấy hàng kẽm quanh những căn cứ quân sự. Không chỉ sinh ra, tôi lớn lên, trưởng thành với hàng kẽm bao bọc. Tôi lớn, kẽm già, gắn liền nhau trong thời gian dài như là một định mệnh.
Buồn xa quê hương, tiêm vào người dòng nhạc ngậm ngùi xa xứ, tôi gọi đấy là "hoa kẽm gai" nhằm thi vị hóa vòng kẽm trại tị nạn. Còn duyên phận nên chưa thoát được vật gần gũi nhưng lại muốn tránh xa nầy. Kẽm bao bọc, tôi lại muốn thoát, vội vận khí, phồng cả mang tai nhưng người vẫn nặng. Giời ơi, tôi không bay được, đấy không là chuyện dễ, not my cup of tea!
Tôi xác nhận rằng mấy thằng Tây làm việc chi cũng rất khoa học, chúng đưa phim nhưng lại không trao cặp kính 3D nên tôi chả thấy gì. Tôi tự quấn một vòng kẽm vào người khi khệ nệ đặt cái LCD TV vào phòng khách cho ấm cúng. Khói xịt ra từ ống bô chiếc Corolla đây sao ngửi thơm nức mũi, không tránh khỏi nên tôi tự nguyện quấn vào người 5 vòng kẽm. Không tự lỗi nhà ngân hàng, hoàn toàn tự nguyện khi tôi tự ký bản án quấn vào người nhiều vòng kẽm trong 25, 30 năm, không thế thì làm sao thực hiện giấc mộng Huê Kỳ. Giời ơi!, tôi khổ hơn những nhà khổ tu tự quất roi gai vào người, tôi hít thở, đi đứng, sinh hoạt trong vòng kẽm sắt nhọn gai, tôi không thoát được.

Vòng kẽm nhọn…rỉ từng giọt máu còn tươi.
Máu của tôi!!!



Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Bé Huy 5 tháng tuổi.

Khám sức khỏe định kỳ và chích ngừa 14-9-2010.