Không mang tính dịu dàng như người nữ Phương Đông, hài lòng với người bạn đồng hành có chỗ đứng, người nữ Phương Tây mang tính sôi động nên luôn xông xáo , truy lùng cho bằng được những gì hoành tráng nhất. Kinh tế Phương Tây không ngoài lệ nên cũng đi theo chiều hướng ấy.
Ba mươi năm nhìn lại. Ngành tiểu thương hứng hóa cốt miên chưởng anh đại thương nên dần bốc khói. Tiệm tạp hóa góc đường dần biến mất, mua 5 cắc bánh "lổ tai heo" cũng phải tìm đến hệ thống siêu thị. Càng to càng tốt, trung tâm thương mãi choán cả một góc trời. Đuôi kăng-gu-ru Woolworth, Coles nội địa chỉ mới bày được một món, bà nội trợ chuột túi muốn thêm món xúc xích Aldi từ Đức, kèm đủ buổi ăn tối không thể thiếu tiệm chú Sam có món burger king Costco, Wal-Mart. Đến đây thì lưới đã gút lại đến điểm cuối cùng, quyền lực kinh tế nơi Phương Tây dồn về anh chàng có bộ dạng đồ sộ nhất, các bà Phương Tây lại thích thế.
Gô-Li-Át cũng có lúc nhiễm vi-rút sổ mũi. Quyền lực không được thực thi cách hoàn chỉnh, tư lợi riêng lấn chiếm nên thức ăn cho bữa cỗ đã được đưa vào tay anh đầu bếp tận phương xa. Kim ngân chạy vòng, không có trong túi anh tức nơi túi tôi đã đầy ấp. Titanic không đắm chìm nếu hoa tiêu ngày ấy được Sao Phương Đông dẫn đường thì mọi việc đã khác.
Gom gọn cục to như anh Phương Tây trông thật uy thế. Riêng tôi lại thích độ cứng chắc, xa nhưng gần, dính chặc nhau như sợi xích của anh Phương Đông.
Tình là tình nhiều khi không mà có. Tình là tình nhiều lúc có như không. Hứ, câu vô nghĩa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét