Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Ôi SEX - Ông trời sao chẳng bình đẳng giới.


Có rất nhiều tổ chức đã, đang  ngày đêm đấu tranh cho sự bình đẳng giới. Rất nhiều thứ người ta đang đấu tranh để phụ nữ phải được đối xử bình đẳng như đàn ông. Nhưng nghĩ cho cùng những cuộc đấu tranh đó chỉ mang tính phong trào, hình thức bởi thực tế vẫn tồn tại nhiều sự phân biệt đối xử, mà tựu trung là phụ nữ là thiệt thòi, là bất công. Nhiều tới mức em chẳng cần kể ra đây, vì ai cũng biết.
Có một thứ cũng rất mất bình đẳng, ai cũng biết, nhưng ít nói ra. Em cũng biết (tuy không nhiều) nhưng giờ đang có nhu cầu muốn nói (em chẳng hàm ý ám chỉ hay phê phán, biêu riếu chuyện của ai đâu nhé. Chỉ đơn giản là vì em cũng là phụ nữ như bao chị em khác mà thôi). Đó là chuyện sex.
Đây là đề tài tế nhị, nhạy cảm nên em phải dài dòng phi lộ mà rằng. Sex trước tiên là trời sinh ra thế. Mà cái gì đã là trời sinh, đã là lẽ tự nhiên thì chỉ có tuân theo chứ không thể đi ngược lại được, cũng chẳng bàn luận tốt xấu được. Nghĩ xấu, làm xấu thì nó là xấu. Nghĩ tốt, làm tốt thì nó là tốt. Nhưng tóm lại trời sinh ra thế, chẳng cưỡng lại được. Tại ông trời nên nó là nhu cầu thiết yếu (giống ăn, uống, ngủ...) mà thôi.
Nhưng cũng tại "trời sinh ra thế", lại rơi nhằm cảnh "nam nữ không bình đẳng" nên chị em thành chịu nhiều cảnh éo le, khốn khổ. Là nhu cầu của tự nhiên, tạo hoá nên ai cũng cần (tuy mức độ khác nhau) nhưng khi muốn cánh nam giới có rất nhiều cách. Thông dụng phổ biến nhất là về "dùng" vợ. Tuy nhiên bất chấp vợ có thích, có muốn, có sẵn sàng hay không, đám đàn ông đa phần là "không cần biết". Tớ thích, tớ "mần". Mần xong tớ làm việc khác (ngủ, ngáy, xem ti vi hay bỏ đi không một nhời gọi là có).
Chẳng thế mà có chị sau 10 năm lấy chồng đã quyết "bỏ" vì 10 năm ngủ với vợ, hắn hà tiện, đại lãm tới mức chỉ lấy chân ( không thèm dùng tay) tụt y phục phần dưới (mình và đối tác) còn áo (đối tác đã đành mà cả của mình) y vẫn mặc nguyên (dù đang áo bông mùa đông, hay may ô mùa hè, bữa nào đối tác diện váy, hắn càng nhàn). Đến "cởi"  y còn "hà tiện" đến vậy thì trông gì y chịu "khởi động" gọi là có. Chị cảm thán: ngủ với vợ mà hắn tranh thủ, quấy quá như vụng trộm với bà hàng xóm, bảo thiết tha, tình cảm gì.
Đàn ông thì vậy, chứ chị em, giờ được tuyên truyền bình đẳng, xem phim ảnh nhiều, nên cũng đã biết, mình cũng có (quyền) có nhu cầu như ai. Nhưng nghệ thuật lắm thì cũng chỉ biết nấu một bữa ăn ngon cho chồng (cảm động), mặc một chiếc áo ngủ (gợi cảm) để cho chồng hiểu ý, hoặc mãnh liệt hơn nũa là nửa đêm rụt rè hỏi chồng (bố nó ngủ chưa), hay e dè đắt tay lên người chồng. Hắn nằm im không phản ứng gì (mà thường là hắn sẽ nằm im, bởi nếu muốn hắn đã mần rồi), hay gạt tay ra là đành nhẫn nhịn dập tắt mọi ước muốn.
Đám đàn ông cứ có nhu cầu là dùng, chẳng cần biết địa bàn, môi trường, thời gian đối tác... là ai. Chẳng thế mà có lão, say rượu mò về giải quyết nhu cầu với vợ,  nhưng quen tay bo trăm nghìn. Bị mắng còn trơ tráo. Say rượu không đi với gái mò về với vợ là tử tế rồi.
Chán vợ, chê vợ, không có vợ, vợ bỏ, bỏ vợ...đám đàn ông đi "chơi" gái. Đối với họ việc chơi gái dễ dàng, đơn giản và hiển nhiên tới mức "chuyện thường  ngày". Chẳng vậy mà thị trường "gái" nhan nhản khắp nơi đâu đâu cũng có, hỏi đâu cũng ra... từ cao cấp đến bình dân, từ gái bao, vợ hờ đến tàu nhanh tàu chậm... Phổ biến công khai tới mức đem ra để chiêu đãi, cám ơn, khao, thưởng... Vui cũng đi, mà buồn cũng đi, khỏe cũng đi mà yếu cũng đi, rẳnh quá (cơ quan mất điện không làm việc) cũng đi, mà bận việc quá cũng đi (giải toả street)... Chơi gái như một thành tích được đem ra để khoe, đố có thấy ông nào cảm thấy tí ti xấu hổ. Thậm chí, không có vợ, không có tiền, cánh đàn ông "tự" xử lý cũng được, chẳng cần đối tác (em thấy bảo thế, món này không rành)
Cơ nhưng mà, với phụ nữ, vụ này lại khác, rất khác. Chưa có chồng, chồng bỏ, bỏ chồng, chồng thơ ơ, chồng yếu... khi có nhu cầu, chị em làm thế nào ?

Cơ cực lắm ạ, buồn lắm ạ và cũng thương lắm ạ. Em nói với tư cách là một người phụ nữ Chúng em cũng có nhu cầu (đương nhiên). Nhưng sao khốn khó thế. Bạn em, chồng chẳng ra gì, chơi rông, nghiệm ngập, ăn cắp tiền của vợ như ranh, đã thế lại còn chửi bới đánh đập vợ dã man (không ít lần thương tích tới mức phải đi viện) ấy thế mà "tối đến tao vẫn phải đòi nó". Em mắng "mày hèn thế, cần đếch gì. Nó đánh cho như vậy, tình cảm gì mà tha thiết". Nó im lặng. Mắng quá nó rơm rớm nước mắt mà rằng " Mày chưa bị thiếu nên không hiểu. Nhục lắm. Nhưng khi bức bách làm thế nào. Dù sao cũng mang danh là chồng. Không có lẽ sang xin thằng hàng xóm. Mà đâu có sung sướng gì. Nó nghiện ngập, yếu, mình càng thiếu càng đòi nó càng sợ. Chẳng đâu tới đâu. thế là thiếu vẫn hoàn thiếu, lại càng cố, càng đòi. Cả đêm vật vã hành nhau, nó không  ngủ được nó chửi, nó đánh. Sáng nghĩ lại, thấy mình không bằng con chó. Nhiều lúc chỉ muốn tự tử chết quách đi. Nhưng nghĩ chết vì thiếu chồng thì khốn nạn quá". Em lặng người vì thương bạn, thương cái kiếp phụ nữ. Giờ chồng nó đi tù, nó buôn bán bán vặt, nhưng kiếm được đồng nào bao giai hết đồng đó.
Chúng em có mắng, nó lại khóc mà rằng " Trời hành tao. Đà xấu, mà còn già, nhưng nhu cầu cao, không có không được. đã thế chồng đầu gấu đi tù đứa nào dám yêu, dám lấy. Đành được ngày nào biết ngày đó. Nghĩ ra còn đỡ nhục hơn cảnh đêm đêm cấu xé chồng". Ôi ông trời oái oăm. Sao mà cơ cực thế. Em ghét lắm, có một bà nữ nhà văn, viết về cái chuyện chị em vì khinh ghét đàn ông, để giải quyết nhu cầu đã tìm đến đồ giả để hỗ trợ. Cái bà này cũng giống em, không "ăn cơm nhạt nên chẳng thương đến mèo". Vấn đề là phụ nữ khác đàn ông, món này phải dính dáng đến tý (của hiếm hoi) là tình cảm  chứ không thể trơ trơ là "nhu cầu sinh lý" nên làm sao cách đó giải quyết được. Cơ nhưng mà, khi cần đàn ông không có sẵn thì làm thế nào. Quả là nan giải.
Không thể như cánh đàn ông đi "chơi" giai được. Thứ nhất là thị trường không có nhiều dịch vụ này để đáp ứng chị em (bất bình đẳng không). Nếu có cũng ít và chị em mình không đủ trơ mặt, không dũng khí đi "mua" được. Thứ hai quan trọng hơn, về mặt sinh lý, chị em không thể trả ăn bánh trả  tiền, ngả đâu cũng là giường như đám đàn ông được mà lại đòi hỏi "cao cấp" hơn rất nhiều. Đó là phải có (dù là tý ti tình cảm). Mà muốn có tình cảm thì phải có giao tiếp, trò chuyện, ít nhiều tâm đầu ý hợp, trình độ, nhận thức không quá chênh lệch, hình thức không quá tệ... nên rõ là theo kiểu "tàu nhanh, tàu chậm" hay nhắm mắt làm bừa là không được. Chịu không thể "làm" được.
Em đi tập, có một nàng, trên 50 rồi, tập chăm chỉ lắm. Khen mà rằng chị lớn tuổi chịu khó giữ người thế. Chỉ mủm mỉm cười im lặng. Khi quen thân rồi, có lần nhân có chén rượu, nàng giãi bày tâm sự mà rằng: chị đi tập cho quên thời gian. Hoá ra vợ chồng nàng đã từng có giai đoạn "oanh liệt" với nhau. Chồng vì dùng nhanh hết nhanh ( không đảm bảo 100% cho vợ) nay đã hưu sớm. Nàng (chết nỗi tạo hoá oái oăm) cho hồi xuân đúng lúc chồng "gác dao kiếm", thằng bé vốn rất oanh liệt khi xưa giờ chỉ còn dùng được mỗi một việc. Nàng thiếu. nàng thèm. nàng bức bối. Mua đủ thuốc, sưu tập đủ món ăn tẩm bổ, đủ bài thuốc gia truyền từ vua chúa đến bác tiều phu đốn củi quen dùng, thậm chí cả "A ma Công cho đến ông già leo núi, cụ già đi bộ, một người ăn hai người vui..."  cho chồng, lão ăn chỉ béo tấm thân mà mục đích chính vẫn không đạt được. Viện tới bác sĩ, kiên trì nhẫn nại không ít thời gian tiền của, công sức nhưng "y học pó tay".
Khốn khổ khốn nạn quá đành theo đám bạn già (có tiền, còn sức) "bao giai". Tốn tiền đã đành (tốn hơn đám đàn ông bao gái gấp nhiều lần), tốn thời gian đã đành ( thì cũng phải có tí tị tình cảm chứ) nhưng quan trọng hơn là không vượt qua được sự xấu hổ với chính bản thân mình. Nàng bảo " Giải tỏa được cái này thì lại căng thẳng cái kia. Lúc nào cũng nghĩ, cũng đấu tranh, thấy mình tồi tệ, khốn nạn lắm. Cảnh vừa phải bỏ tiền, vừa phải nịch một thằng oắt con chỉ vì mỗi việc ấy thấy chát chúa, tủi hổ lắm. Oán trời khéo trêu ngươi. oán mình không đủ nghị lực đấu tranh, oán chồng hưu sớm.... Vậy nên đành đi thể dục, vừa là giết thời gian, tránh nhàn dỗi nghĩ bậy bạ, cũng là cách thanh lọc cơ thể". Chị tặc lưỡi " Thấy bảo thời gian hồi xuân cũng ngắn thôi. Chắc là cũng vượt qua được. Nghĩ mà thương cảnh chị em ngày xưa ôm con chờ chồng nơi chiến trường".
Chẳng cứ chồng ra chiến trường mới phải "nghiến răng". Chồng yếu, nhịn đã đành. Có nàng vò võ chờ chồng đêm đêm chỉ vì chồng... bận.  30 tuổi, vợ chồng lấy nhau được dăm năm nhưng nàng có thể tính được số lần chồng nhớ tới. Chết nỗi vợ chồng đều đẹp như tranh, to cao khoẻ mạnh. Nhưng chồng thì cứ bận (việc đã đành, còn bận tá lả, bận nhậu, bận thể thao, chơi game...) tới quá nửa đêm. Nàng, xinh đẹp, khoẻ mạnh, phơi phới  tối nào cũng 8 chữ S (*) chờ chồng. Gần sáng nó về, quay ra ngủ như chết (đổi lại nếu là vợ đang ngủ say, 10 ông thì 11 ông cứ việc ông ông làm chứ không chịu cảnh nằm thở dài như thế đâu). Sáng ra đi làm nó chưa dậy, tối lại 8 chữ S chờ (phải chồng thì hắn đã có cả tá bồ bịch, vợ bé rồi). Nghiến răng chịu đựng 6 năm liền (quá giỏi) không nói được với ai, đành xin ly hôn, lý do là "không hợp".
Vì sao không hợp thì đến giờ nàng vẫn chịu không đoán ra. Bảo không yêu vợ, cũng có thể, nhưng không yêu vẫn có nhu cầu, đằng này tuyệt không. Bảo vợ xấu cũng chưa hẳn vì nàng không đẹp như hoa hậu, nhưng dáng cao, da trắng, môi đỏ, đẹp đứng đầu cơ quan. Bảo vợ khô cứng, thiếu tình cảm cũng không, vì gái miền Trung bỏng rẫy như lửa. Bảo có bồ bịch, vợ bé mà thơ ơ đã đành. Nhưng bỏ nhau rỗi vẫn thấy (nguyên) mẹ chồng phàn nàn lịch sinh hoạt của hắn vẫn vậy. Và tuyệt cũng chẳng thấy "dắt" con nào khác về. Thôi đích thị hắn hifi rồi, không thích phụ  nữ rồi. Nàng nhớ năm tháng đầu lấy nhau lắc đầu mà rằng "không phải vậy". Vậy nên bỏ rồi, vẫn ấm ức không hiểu nguyên nhân, vẫm ám ảnh cảnh nhiều đêm hồi hộp thao thức chờ chồng về, thất vọng, cay đắng  nhìn chồng ngủ.
Vậy nên em có đứa bạn đang cảnh "mới đòi lại tự do đang không thuộc về ai", một lần nó nửa đùa nửa thật mà rằng: bỏ chồng rồi mới hiểu món ấy cũng quan trọng. Chết nỗi giờ thấy quan trọng thì chẳng biết làm sao. Không vạ vật bậy bạ được, bồ bịch cũng phải lựa chọn người tương xứng. Mà người tương xứng thì hoặc đang thuộc sở hữu người khác, không nỡ phá, hoặc vì "hay" quá mà không dám đi tới cùng (sợ mất hình ảnh đẹp trong tâm trí nhau). Kiếm bậy bạ một "hắn" chỉ đơn giản để "có đàn ông" thì tự mình lại chịu không "làm" được. Mà có liều tặc lưỡi thì lại không biết "hành sự" ở đâu. Nhà mình không được, nhà chàng không xong, ra nhà nghỉ thấy "kinh" vào khách sạn sợ ai nhìn thấy... (túm lại, lo lắng tính toán đủ thứ thấy sao nan giải thế). Nghĩ không hiểu sao với cánh đàn ông "vụ " này lại đơn giản, dễ dàng thế.
Bạn nói vậy em chẳng biết nói gì. Cũng chẳng dám than, tớ tiếng "no đủ" nhưng không ở trong chăn, không biết chăn có rận cũng nhiều "hờn trách" ai oán lắm.
Em  thương bạn, thương em, thương đám phụ nữ.  Ôi sex. Ông trời sao chẳng bình đẳng giới.

(Theo Nhện đen blog)

 

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Hôm nay bạn mình post bài về tình dục và giới tính nữa chứ.

Truyện cười này của bạn, hợp với ngữ cảnh bài post này lắm đó.

" KHÔNG ĐƯỢC DỪNG LẠI "
Một cô gái xinh đẹp tóc vàng hoe (TVH) trước khi đi chơi tối với người yêu được mẹ dặn dò như sau:

- Con nên nhớ, nếu bạn trai của con có ý sàm sỡ với con ở "phần trên" con phải nói "Không được!" và nếu bạn trai của con sàm sỡ với con ở "phần dưới" con phải nói "Dừng lại!"

Sau buổi tối đi chơi về, TVH có vẽ phờ phạc và quần áo thì hơi xốc xếch, người mẹ đã hiểu chuyện gì đã xảy nên giận dữ hỏi con:

- Con có thực hiện theo lời mẹ dặn không?

TVH trả lời:

- Dạ con có nói đúng theo lời mẹ dặn! Nhưng Bạn trai của con vừa sàm sỡ ở phần trên vừa sàm sỡ ở phần dưới nên con mới ra nông nổi này!